Trời mưa, với những gia đình khác thì buồn tẻ nhưng với gia đình tôi thì lại là cơ hội để để cả
nhà ôn lại kỷ niệm và những câu truyện ngày xưa của bố mẹ. Ngày đó
mẹ tôi thường làm món kẹo lạc vừng, vì đó là món " tủ" của mẹ.
Để bắt đầu làm món kẹo lạc mẹ và tôi đã phải chọn những
hạt lạc mẩy và ngon nhất rồi mang mang rang lên thơm phức, rang
xong mẹ trà những hạt lạc với nhau rồi xẩy thật sạch vỏ. khi đã
sạch rồi mẹ lại cho vào chảo và đổ mật mía lên, mẹ không quên cho
thêm ít gừng tươi đã giã nát và quấy đều lên, sau đó mẹ rác những
hạt vừng thơm ngon lên trên cùng, đun một lúc thì mật mía và lạc và
vừng quánh lại với nhau nhìn rất hấp dẫn và mùi hương tỏa ra thơm
phức.
Chiếc mâm nhôm
và bột thính ( gạo rang chín rồi xay thành bột) đã được mình chuẩn
bị xong, mình rác một lượt bột thính xuống mâm và mẹ đổ keọ ra,
lúc này kẹo rất dẻo và phải đợi cho nó rắn lại. chỉ khoảng 30
phút sau là cả mảng kẹo to đã rắn lại. Khi đó bố tranh thủ pha ấm
trà nóng để trên bàn rồi mang dao ra để cắt kẹo lạc thành từng
miếng vuông nhỏ, mẹ lại lấy bột thính để rác vào kẹo thêm lần nữa
để tránh không cho kẹo dính vào nhau và vậy là quá trình làm kẹo
của cả nhà mình đã xong, mình sắp kẹo ra đĩa để chuẩn bị tiệc "Trà nóng - Kẹo lạc" của gia đình. 3 đứa em của mình xí xớn
chạy xung mấy đĩa kẹo lạc với vẻ thích thú và tán dương tài nấu
kẹo lạc của mẹ. Bố cũng thừa cơ nịnh hót mẹ "Ai làm kẹo
mà ngon thế?" mình thấy niềm hạnh phúc và vẻ tự hào trong mắt
mẹ, cả nhà mình cười thật to và quây quần ở ngoài mái hiên. Ấm trà
của bố vừa pha dường như đã ngấm hết tới từng cánh trà, mình ngồi
rót trà cho bố mẹ, hương thơm của trà cùng với mùi thơm của kẹo lạc
hòa lẫn với tiếng cười của gia đình làm mình cảm xúc của mình
trào dâng, thật ấm ám và hạnh phúc.
Ăn một miếng
kẹo lạc ròn tan có mùi thơm bùi bùi của lạc quyện với hương vị của
gừng và uống thêm một ngụm trà thơm ngát, vị ngọt của kẹo kết hợp
với vị chan chát của của nước chè làm mình thích thú lắm. Cả nhà vừa ăn, uống vừa nói chuyện rôm rả và cười
vui vẻ, Những lúc như vậy mình thấy cuộc sống sao đẹp thế? bố mẹ
dường như quên đi hết nhọc nhằn để nuôi 4 đứa con ăn học mà chỉ còn
lại tiếng cười hạnh phúc.
Khi lớn lên, đi
học nơi đô thị, mình nghĩ rằng tập tục đó không có ở nơi này mà
chỉ có ở quê mình, nhưng không phải vậy, nét đẹp đó vẫn còn ở trên những vỉa hè Hà Nội, đó là những quán "Trà đá" nhỏ, chỉ khác là không phải kẹo lạc đơn thuần
như mẹ mình làm mà là kẹo lạc làm từ các công ty sản xuất bánh
kẹo với nhiều mẫu mã khác nhau nhưng hương vị bùi bùi, ngậy ngậy
của kẹo lạc thì vẫn còn nguyên đó, còn trà thì cũng có nhiều loại
trà hơn và đặc biệt là có thêm trà đá mà ở quê mình chưa bao giờ
uống.
Mỗi lần nhớ quê
mình thường rủ mấy đứa bạn ra quán trà đá - kẹo lạc ở cổng trường
ngồi nhâm nhi, hàn huyên tâm sự, và quán trà đó bao giờ cũng đông
khách và nhiều tiếng cười